Header Ads

ad728
  • Xu Hướng

    Đồng ý ở bên đại gia 5 phút để đổi lấy 20 triệu, tôi không ngờ kết cục lại thế này…

    Tôi vừa mới ra trường được gần 1 th.á.n.g nhưng vẫn chưa xin được việc làm thì bỗng nhiên mẹ bị tai nạn. Tôi cuống cuồng đi vay tiền khắp nơi vì bác sĩ nói cần phải tiêu tốn vài trăm triệu đồng thì mẹ mới có cơ hội phục hồi lại được 90%.

    Bố mẹ tôi đều đã về hưu thì lấy đâu ra một số tiền lớn như thế đây? Mẹ nằm viện, nên bố cũng phải lật đật chăm mẹ. Giờ tôi phải làm gì mới kiếm được thật nhiều tiền ngay bây giờ?

    Tôi lên tất cả các trang tìm việc làm trên facebook hy vọng có thể tìm được một việc thích hợp cho mình. Đập ngay vào mắt tôi là một tin tuyển người làm việc tại quán karaoke với mức lương từ 10 – 15 triệu đồng 1 th.á.n.g. Bây giờ 1 sinh viên mới ra trường, chưa có kinh nghiệm thì làm ở đâu được mức lương cao thế chứ.

    Đang phân vân suy nghĩ thì bố tôi gọi điện giọng hớt hải:
    – Con ơi, bố vay khắp anh em họ hàng nhưng cũng mới được có 70 triệu con ạ. Làm thế nào bây giờ? Không có tiền chắc mẹ con không qua khỏi.
    – Bố để con đi hỏi mượn thêm bạn bè nhé.

    Nói như vậy cho bố an lòng chứ bạn tôi toàn là sinh viên, vay tạm mỗi đứa chắc cũng chỉ được vài triệu, số còn lại tôi biết xoay ở đâu ra đây. Giờ chỉ có tới làm việc tại cái quán kia, may ra tôi mới có cơ hội…

    Tôi đánh liều tới quán karaoke ấy. Mới nhìn vào thấy vài chị mặc váy ngắn s.e.xy, trang điểm đậm, tôi thoáng chút sợ hãi vì không quen ăn mặc như thế.

    Lấy hết can đảm, tôi tiến vào trong. Đang ngó nghiêng tìm kiếm chủ quán thì có một người đàn ông lên tiếng:
    – Em tới xin việc có phải không? Anh là quản lý ở đây.
    – Dạ… vâng.
    – Nhìn em có vẻ như chưa đi làm việc thế này bao giờ nhỉ?
    – Vâng…anh cho em xin vào làm có được không ạ? Mẹ em bị tai nạn nên em rất cần việc làm để kiếm tiền.
    – Nhìn em cũng xinh đấy. Ok. Cần tiền thì em vào đây là đúng rồi đấy. Anh sẽ trả cho em 15 triệu/th.á.n.g.

    Vậy là tôi được nhận vào làm thử ngay buổi hôm đó. Chứng kiến nhiều hạng người trong phòng karaoke, tôi vô cùng sợ và chỉ muốn nghỉ việc ngay. Đỉnh điểm là có một người đã cố tình chạm vào đùi khiến tôi tức quá hất thẳng cốc nước vào mặt hắn.

    Vì chuyện này, tôi bị quản lý kéo ra ngoài mắng một trận xối xả:
    – Em làm như thế là chết anh rồi. Quán mất khách em có đền được không? Đã chấp nhận làm cái việc này rồi thì phải hy sinh một vài thứ, cho khách sờ tí chứ mất mát gì đâu.

    Tôi chỉ biết đứng im mà không dám cãi lại lời nào vì sợ bị đuổi việc. Đúng lúc này thì một người đàn ông trong phòng hát khi nãy xuất hiện, mặt niềm nở, bắt tay chủ quán :
    – Tôi là Hải. Chuyện khi nãy chỉ là hiểu nhầm thôi, do anh bạn tôi sai trước, đừng mắng em ấy làm gì.
    – Dạ. dạ… anh thông cảm nhé. Mời anh lần sau lại ghé quán em.

    Lựa lúc anh quản lý đang nói chuyện với người đàn ông tên Hải, mấy chị làm cùng kéo tôi ra một góc nói:
    – Chị nói thật với em nhé. Em đang cần tiền nên mới đi làm ở đây đúng không?
    – Dạ , vâng. Mẹ em đang nằm viện cần 1 số tiền lớn.
    – Chị nhìn em là biết ngay mà, nhưng như khi nãy em cứ nhắm mắt cho khách sờ 1 tí có phải là được ngay đống tiền không. Thi thoảng có mấy khách VIP còn cho bọn chị cả chục triệu đấy.
    – Nhưng em sợ mọi người dị nghị, sau này làm sao mà lấy được chồng ạ.
    – Ôi dào, đã vào đến đây còn để ý lời thiên hạ làm gì hả em.


    Nghe lời các chị nói tôi cũng thấy có phần đúng, chỉ sờ thôi chứ không làm gì.

    Ngay ngày hôm sau, tôi gặp lại người đàn ông tên Hải đã nói giúp tôi với anh quản lý hôm qua. Anh nháy mắt một cái rồi đưa vào tay tôi một mẩu giấy nhỏ:
    – Anh rất ấn tượng với cơ thể n.ó.n.g b.ỏ.n.g của em. Nếu em đồng ý anh sẽ cho em 20 triệu. OK thì 5 phút nữa lên phòng hát tầng 5 gặp anh nhé. Anh sẽ không để em phải thiệt đâu.

    Nhìn thấy con số 20 triệu, mắt tôi như sáng bừng lên. Nếu có được số tiền này chắc chắn bố tôi sẽ mừng lắm đây. Trong đầu nghĩ là thế nhưng toàn thân tôi lạnh toát, đổ mồ hôi đầm đìa vì sợ.

    Tôi bước từng bước lên đến tầng 5, vừa đi tôi vừa nghĩ tới cảnh mẹ đang đau đớn nằm trên giường bệnh để tự trấn an mình. Nhìn thấy tôi, Hải liền kéo tôi ngồi xuống ghế và gài 20 triệu vào áo ngực của tôi. Lúc này tôi ngượng đỏ mặt không biết chui vào đâu.

    – Anh phải giữ đúng lời đó. Chỉ sờ một cái thôi.
    – OK, Em yên tâm đi.

    Nói rồi Hải xô tô ngã nhào ra ghế, anh tiến sát người tôi tới mức tôi có thể nghe thấy từng hơi thở của anh.
    Tôi nhắm nghiền mắt lại mong sao cho 5 phút nhanh chóng trôi qua và Hải giữ đúng lời hứa không làm gì quá đáng.
    Nhưng 1 phút rồi 5 phút trôi qua, Hải vẫn giữ nguyên tư thế ấy, không hề chạm vào người tôi. Tôi mở mắt thì chạm ngay cái nhìn đắm đuối của Hải đang nhìn chằm chằm vào mình.

    Qúa ngượng ngùng, tôi vội ngồi dậy, cố lấy lại bình tĩnh. Chợt Hải đưa tay nắm lấy tay tôi.
    – Thật ra, anh thích em ngay từ lần đầu gặp em ở đây.
    – Anh đã hỏi chủ quán và biết được mẹ em đang nằm viện, em cần tiền nên mới vào đây làm. Em nghỉ việc ở đây đi.
    – Nếu em đồng ý làm người yêu anh, anh sẽ cho em đủ số tiền để lo cho mẹ. Yên tâm là anh thích em thật lòng chứ không lợi dụng em điều gì hết. Hoặc cứ coi như anh cho em mượn, sau này có thì trả lại anh cũng được. Em có thể về suy nghĩ, không cần phải trả lời anh ngay bây giờ.

    Hôm nay, tôi không còn đi làm ở quán karaoke đó nữa. Tôi cố tình tránh mặt và không nghe điện thoại của Hải vì rất phân vân không biết nên trả lời anh như thế nào.

    Tôi thấy Hải cũng là một người tốt nên hôm đó mới không động vào người tôi. Nhưng nếu tôi nhận lời làm người yêu anh để đổi lấy mấy trăm triệu thì liệu anh có nghĩ tôi là loại gái rẻ tiền không? Giờ tôi nên làm thế nào để vừa có tiền chữa trị cho mẹ, vừa vẹn toàn chuyện tình cảm đây?


    Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa

    Không có nhận xét nào

    Post Top Ad

    ad728

    Post Bottom Ad

    ad728