Header Ads

ad728
  • Xu Hướng

    Quê nhà tôi ơi!

    Dù có thay đổi kiểu tóc hay khoác lên người bộ quần áo mới thì trong con người tôi vẫn phảng phất bản chất rất "lúa"….

    Mỗi lần trở về quê, tôi vẫn ngửi thấy mùi bùn "quen thuộc", mùi mồ hôi mặn thấm vào chiếc áo đã sờn màu của ba mẹ. Tôi lớn lên từ những mùi hương rất "quê mùa", tuy có vị mặn nhưng lại nuôi dưỡng trong tôi cảm xúc rất đỗi ngọt ngào và thơm lưng của "hồn quê".



    Chiều mưa NƠI XỨ NGƯỜI là khoảng thời gian tôi cảm nhận được sự bình yên nhưng cũng thấm đẫm nỗi mệt nhoài. Tôi trút nỗi nhớ vào mưa.....

    Tôi sinh ra trong một gia đình "thuần nông" nên tôi cảm nhận được nỗi vất vả của ba mẹ ngày ngày "dãi nắng dầm mưa" chắt chiu từng đồng để nuôi nấng 4 chị em tôi nên người. Mỗi năm đến ngày tết, mẹ vẫn tất bật sắm sửa cho chúng tôi mỗi đứa 2 bộ quần áo mới để "thỏa lòng của con trẻ". Ngày ấy, trong ngôi nhà cấp 4 cũ kĩ không bao giờ ngớt tiếng cười đùa, tiếng chí chóe, tiếng rầy la của bà Nội khi 4 chị em trêu ghẹo nhau.

    Lúc màn đêm buông xuống bên ngọn đèn dầu le lói, chị Hai cặm cụi nhóm bếp lửa đỏ hừng hừng để nướng chục bắp mới hái trên rẫy mang về. Bắp vừa chín trái nào là Hai chia đều cho từng đứa một, còn trái ngon nhất để dành cho bà Nội. Bà tỉ mỉ lặt ra từng hạt rồi giã nát nhai nhóm nhém thấy mà thương. Tuổi thơ chị em tôi sống xa ba mẹ nên Nội là người chăm lo chúng tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Có những ngày trời nóng như đổ lửa, bà không ngủ chỉ lặng lẽ phe phẩy chiếc quạt để chúng tôi say giấc nồng.



    Khi tôi lên 10 tuổi, bà đã bỏ chị em tôi ra đi vào một ngày mưa buồn của mùa hè. Nỗi trống vắng bao quanh trong lòng, tôi nghẹn ngào òa khóc.

    Quanh năm suốt tháng, ba mẹ tôi làm bạn với thiên nhiên. Căn chòi lợp bằng lá dừa đơn sơ để che mưa che nắng vẫn nằm hiên ngang nằm giữa đất trời. Nghề nông không có ngày nghỉ, hết trồng dưa rồi lại trồng bắp, trồng mì, trồng mè,....Cái nắng, cái mưa cứ thay nhau "đổ" lên đôi vai gầy của ba và mẹ.

    Bà Nội mất, chị Hai một tay lo cơm lo nước cho 3 đứa em. Vì là chị cả nên chị nhường hết cho em từ việc học hành đến cái quần cái áo mới. Ở độ tuổi 17 đẹp đẽ, làn da chị bắt đầu rám nắng và cứ thế, tuổi xuân của chị trôi qua "như làn mây lưng trời" lúc nào không hay.

    Bước vào tuổi 18, tôi bắt đầu sống xa nhà. Chị Tư là người dìu dắt tôi chập chững bước vào đời và 3 năm sau đó, một mình tôi tự lập.



    Bài học đầu tiên tôi thấm thía đó là không được dựa dẫm, ỷ lại vào bất cứ ai mà hãy tự mình vượt qua những thử thách trong cuộc sống. Nếu một khi niềm tin đặt sai chỗ thì đừng vội thất vọng, hãy xem đó chỉ là một lỗi rất nhỏ mà trong cuộc đời ai cũng phạm phải một lần.

    Dù bạn là ai thì hãy cảm ơn "quá khứ" đã làm nên con người bạn hôm nay, đừng lạnh lùng, chối bỏ rồi xóa hết mọi ức tươi đẹp của tuổi thơ ngày nào.

    Thiên Bình

    Không có nhận xét nào

    Post Top Ad

    ad728

    Post Bottom Ad

    ad728