Header Ads

ad728
  • Xu Hướng

    Vợ ơi, bớt quan trọng hóa vấn đề!

    Người ta nói, phụ nữ cái gì cũng “làm quá” lên quả không sai. Từ khi lấy vợ, tôi mới biết thế nào là đổ một tí nước tương cũng là “tội đồ”. Còn con cái biếng ăn một bữa, thì đích thị là “đại thảm họa”, “tận thế cận kề”.

    Hồi còn độc thân, mỗi khi đi làm về, tôi thường tận hưởng sự yên ắng bình lặng, có thể lăn ra ngủ một giấc rồi mới đi tắm, ăn cơm. Có thể thoải mái đọc sách, nghe nhạc, hay ngắm nghía những con cá trong hồ. Thời ấy, tôi cứ thấy sao nhà vắng tiếng cười quá, im lặng quá. Bây giờ có vợ, mới biết thời ấy là đại tự do!

    Vợ bước chân về nhà, mọi trật tự quân chủ chuyên chế lập tức được tiến hành! Tôi đã tá hóa khi cô ấy hét ầm lên nếu tôi để mình dơ mà leo lên giường nằm, hoặc đơn giản là nhào đến ôm cô ấy. Quy tắc thứ nhất: về phải tắm ngay lập tức, nếu chưa tắm sạch, tuyệt đối không được leo lên giường hay đụng vào bất kì ai!



    Vợ tôi mắc bệnh sạch sẽ rất dữ dội. Cô ấy tắm tối thiểu 1 ngày đến 3 lần. May mắn là cô ấy “du di” cho tôi, mỗi ngày 1 lần là đủ rồi, nhưng phải kì cọ sạch sẽ, gội đầu các kiểu, cấm qua loa. Nhà cửa mỗi ngày đều phải dọn dẹp sạch sẽ, lau chùi kĩ lương. Drap nệm, gối, chăn mền,… đều phải thu dọn giặt sạch sau mỗi tuần. Và dĩ nhiên tôi trở thành cái thằng giời đánh con sen ấy. Quy tắc thứ hai: Vợ nấu ăn dọn dẹp, chồng lau nhà quét nhà, giặt đồ tất tần tật.

    Thì thôi sạch sẽ cũng tốt, nhưng vợ hay quan trọng hóa vấn đề. Bất kì chuyện gì cô ấy cũng hét ầm lên được, mất bình tĩnh cực kì, cứ thể như gặp phải chuyện gì kinh thiên lắm. Có đợt tôi đi làm về, thấy mặt mũi vợ thất sắc, tưởng bị chuyện gì ghê gớm lắm. Hỏi ra mới biết bị khách hàng hồi lại đơn hàng triệu mấy, đặt rồi không mua nữa (vợ bán hàng online tại nhà). Tôi nghe xong muốn ngã ngửa. Bị hồi đơn hàng mà mặt y chang bị giựt nợ mấy trăm triệu.

    Đến khi có con, thì mức độ quan trọng hóa của vợ càng kinh dị hơn. Thời có bầu, thiếu điều bắt ép tôi chở đi khám thai mỗi ngày mới ưng cái bụng. Lúc sinh con ra, phải nói là cái bệnh kĩ tính quá càng nhân lên gấp mười lần. Tôi chưa từng thấy ai mắc tiểu mắc ị mà nhịn đến mức tiểu ra tận giường, bởi lí do “Em sợ bỏ đi tiểu, không ai coi con, sợ con bị gì”. Trời ơi, thế là tôi đành mua thêm một cái…bô để ngay trong phòng, để khi tôi không có nhà vợ vẫn đi tiểu được. Chứ mà bảo vợ làm quá, thể nào cũng bị giận chục ngày.



    Trẻ con ọc sữa là chuyện bình thường, vậy mà với vợ tôi, không khác gì chuyện kinh thiên. Có hôm đang ăn cơm thủng thỉnh, nghe vợ hét tên con ỏm tỏi “Ken ơi, Ken ơi”, tôi thiếu điều quăng tô cơm lên trời mà phóng vào. Hóa ra, chỉ là…ọc sữa!

    Dĩ nhiên, vợ tôi thì nước mắt ngắn nước mắt dài, khóc thảm thiết, chỉ vì cu Ken nó…ọc sữa!

    Con bị bệnh, hầm sốt, tiêu chảy, tôi lo con đã mệt, mà lo vợ còn mệt hơn. Người gì đã lớn rồi mà còn thiếu bình tĩnh, con cái bệnh là như đất trời sụp đổ, rên rỉ, mặt mũi đưa đám, nước mắt nước mũi ở đâu tuôn ra, nhịn ăn nhịn ngủ. Tôi thà chăm con còn hơn dỗ vợ, chỉ muốn hét lên “Em có thôi ngay không!”. Mà dại gì! Hét một lần rồi, thế là long trời, nước mắt bắn mấy cây số “Tôi như vậy là vì ai? Tôi lo cho con, là vì cái nhà này! Trời ơi tôi khổ quá…”. Thôi không kể nữa.



    Cu Ken tới tuổi ăn uống được, nhiều hôm mải ăn vặt nên vô bữa chính bắt đầu lơ là. Vợ tôi thiếu điều nhảy lên bàn mà giẫy. Thằng bé cứ tròn mắt, sao bà mẹ mình “điên” thế. Vừa rưng rưng nước mắt vừa dậm chân: “Mẹ không bao giờ nấu cho con nữa. Nấu cực khổ mà con dám như vậy! Con không thương mẹ! Con với cái! Mẹ đổ cho chó ăn! Mẹ đem cho ông già ăn cho con vừa lòng!”. Tôi nghe mà muốn quỳ lạy, trời ơi là trời!

    Có hôm, bạn tôi ghé nhà chơi. Vừa bước vào, đã hét lên: “Tuấn, mày đánh vợ mày hay gì?”. Tôi trợn mắt. Quay qua dòm thì thấy vợ đầu cổ rối bù, mặt mũi tèm lem. Cu Ken thì mắt cũng đỏ hoe. Nhìn vào quả thật nghĩ ngay rằng vợ tôi “bị gì”. Thật ra, cu Ken mọc răng hành sốt, vợ tôi xót con mà…đến độ vậy!



    Đấy chỉ là liệt kê sơ sơ, chứ hằng ngày chứng kiến thì nhiều vô kể. Mà thôi, riết cũng quen, vợ sao chịu vậy. Có điều, hay thái quá kiểu đó, chắc dễ già sớm vợ ơi!

    Minh Tuấn

    Không có nhận xét nào

    Post Top Ad

    ad728

    Post Bottom Ad

    ad728